Vu Mông vừa đi vừa hồi tưởng lại mùi vị bữa trưa, không ngừng khen ngợi A Khấu hết lời.
Lăng Bắc Quy nhíu mày, chìm đắm trong suy tư của mình.
Vu Mông cũng quen với sự ít nói của anh, tiếp tục lải nhải một mình. Về đến nơi ở của thanh niên tri thức, anh rửa tay, lấy hòm thuốc ra: “Vết thương của cậu nên cắt chỉ rồi đấy.”
Lăng Bắc Quy đứng dậy, đi vào buồng trong cởi áo len ra, thay áo sơ mi.
Vu Mông nhìn vết sẹo như con rết trên xương quai xanh của anh, lẩm bẩm: “Vết thương của cậu lành chậm thật đấy, may mà là mùa thu, nếu là mùa hè chắc chắn bị nhiễm trùng rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây