Cao Lan vừa chạy vừa cài khuy áo, vừa xuống đến nơi đã vội vàng cầm tờ báo, tay lật đến trang bốn một cách thành thạo, tìm đến chuyên mục mình muốn đọc rồi chăm chú theo dõi, càng đọc miệng càng cười toe toét.
Đọc đến cuối bài báo là hai chữ “Hết phần..”, cô không khỏi tiếc nuối: “Lại hết rồi sao? Sao không viết thêm nữa?“.
“Đúng đấy, viết ngắn quá!“. Lưu Cầm vừa nói vừa bê một chiếc ghế đẩu, tay cầm chiếc áo len cũ ra ngoài tháo len. Cô gỡ cuộn len cũ ra, quấn gọn gàng vào đầu gối, vừa thoăn thoắt đôi tay vừa hỏi: “Tôi thấy nhà cô treo chắc phải được ba bốn cân lạp xưởng đấy nhỉ?“.
“Năm cân đấy. Tôi nghĩ đã làm thì làm luôn cho nhiều, nên bàn với mẹ tôi tháng này sẽ đưa phiếu thịt cho tôi, tháng sau tôi gửi lại cho mẹ. Làm thế thì nhà nào cũng có đủ lạp xưởng ăn.” Cao Lan vừa trả lời vừa cầm kéo cắt bài báo, cẩn thận cất vào một cuốn sổ, bên trong đã kẹp rất nhiều bài báo khác.
“Cách này hay đấy, để hôm nào tôi cũng rủ mấy người hàng xóm cùng làm“. Lưu Cầm nghe xong gật gù tán thành, rồi lại quay sang hỏi: “Mà này, không biết tác giả viết bài này là ai nhỉ, sao mà biết nhiều thứ hay ho thế không biết!“.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây