Lăng Bắc Quy lúc này mới nhìn thẳng vào Hùng Ngũ, vẻ mặt nửa cười nửa không: “Trách sao thằng nhóc ăn mày năm đó lại có thể leo lên được vị trí như ngày hôm nay.”
“Ngài quá khen...” Hùng Ngũ cười gượng, rốt cuộc người này là ai? Sao ngay cả chuyện ông ta xuất thân ăn mày cũng biết?
Lăng Bắc Quy đưa ngón tay thon dài ra kẹp lấy tiền, trước khi rời đi ném chiếc hộp gỗ đàn hương vào lòng Hùng Ngũ, đồng thời để lại một câu: “Nơi này bỏ đi.”
Hùng Ngũ lập tức toát mồ hôi lạnh, ôm chiếc hộp gỗ đàn hương đuổi theo: “Đồng chí, xin nói rõ.”
“Không có thời gian.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây