Ánh mắt các giáo viên đổ dồn vào hiệu trưởng Phong, hành động này của ông ấy có phải là ý mà bọn họ đang nghĩ hay không? Không khỏi nín thở chờ đợi.
Tống Chí mỉm cười, quả nhiên hiệu trưởng vẫn là hiệu trưởng, không hề thay đổi.
Vẻ ôn hòa trên mặt hiệu trưởng Phong biến mất không còn một chút dấu vết: “Đồng chí Tiền, trong lòng tôi rất muốn giữ cô lại, nhưng tôi biết việc giữ cô lại chỉ khiến cô khó xử, đau khổ hơn, cho nên tôi sẽ không nói lời giữ cô lại nữa. Chúc cô sau chuyện này, cuộc sống sẽ càng thêm rực rỡ.”
“Lát nữa cô đến phòng tài vụ nhận gấp đôi tiền lương, coi như đây là chút tâm ý của tôi.”
Tiền Nga nghe mà tóc gáy dựng ngược, suýt chút nữa lao lên cướp lại phù hiệu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây