Bách Nguyệt đau xót đi từ bên trong tới, cô không quan tâm Hạ Nghị nói gì, nước mắt rơi xoành xoạch, còn cố mím môi không để cho mình phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bách Nguyệt ôm lấy Hạ Nghị, khóc lóc nói: “Em không muốn anh chết, nếu như anh chết rồi, em cũng không muốn sống nữa.”
Hạ Nghị muốn cười, nhưng nhận ra giọng điệu của Bách Nguyệt rất nghiêm túc, anh bỗng nhiên ngưng cười.
Cô nhóc này thật lòng…
Cô sợ mình bị bệnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây