Ngẫm lại cũng đúng, kiếp trước sau khi chồng xuất ngũ làm ăn, nếu thật sự không có chút tâm nhãn gì, giả sử bản thân đúng như anh tự thuật chính là một người trung thực, của cải sớm đã bị lừa gạt hết.
Hạ Nghị nào từng dỗ con gái.
Anh nghĩ nếu như Bách Nguyệt lớn tiếng khóc lóc, còn lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm, nói không chừng mình còn có thể nghĩ ra cách gì đó.
Nhưng bây giờ người nọ chỉ nói một câu, nước mắt rơi xoạt xoạt, mím môi, dùng ánh mắt cực kỳ đáng thương lên án mình, giống như một con chó nhỏ vậy.
Hạ Nghị ngồi chồm hỗm xuống, lúng túng sờ mũi: “Cô đừng khóc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây