Một điều vui mừng duy nhất là nhiều năm như vậy cha mẹ vẫn luôn tìm cô, coi cô là viên ngọc ở trong lòng.
Cô không phải kẻ ngốc trong thôn Bách.
Chẳng phải Bách Nguyệt không nghĩ đến cha mẹ, chỉ là không có gì hay để nghĩ tới, bây giờ bị mẹ Hạ gợi lên nỗi u sầu.
Đồng thời cũng ý thức được tới sớm bao nhiêu năm, không chừng bây giờ cha mẹ cũng chưa chết.
Bách Nguyệt kích động ôm lấy mẹ Hạ, dùng sức hôn bà vài cái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây