Editor: Hye Jin
____________
Ra khỏi cổng bệnh viện quân y, Cố Khanh Khanh vẫn còn mơ màng, thậm chí giỏ đi chợ cũng là Thường Nguyệt cầm hộ, cô không hề nhớ đến việc mình có mang theo nó.
Bây giờ đã hơn mười giờ sáng, ánh nắng ngày càng gay gắt, Thường Nguyệt giơ tay trái che đầu, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Nhà em đổi chăn mùa đông muộn quá rồi, hai tháng trước đã rất nóng rồi còn đắp chăn bông nặng mười hai cân, chắc phải nóng lắm.”
Cố Khanh Khanh đáp lời theo bản năng: “Chỉ có chăn trong phòng em mới nặng mười hai cân, hai đứa nhỏ thường xuyên đá chăn, chăn dày chúng mới không đá được...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây