Thật ra ánh mắt của Cố Luật Hoài luôn dừng lại ở trên người Lâm Thính Vãn, lời mẹ anh cũng không phải toàn lời khen, đương nhiên cũng có không ít khuyết điểm, anh rất sợ Lâm Thính Vãn sẽ vì vậy mà ghét bỏ mình, người rơi vào lưới tình luôn không thể ức chế được sự tự ti trong nội tâm, kể cả người được huấn luyện như anh cũng không ngoại lệ, anh cứ cảm giác bản thân chưa đủ tốt, có rất nhiều chỗ không xứng với cô, đến khi nhìn thấy trên mặt cô cũng không có sự ghét bỏ anh mới có thế yên tâm, nắm lấy tay cô.
Ngón tay Lâm Thính Vãn cọ vào lòng bàn tay anh, bởi vì hàng năm huấn luyện và lao động nên lòng bàn tay anh có những vết chai hơi mỏng, cho người ta một cảm giác ấm áp kiên định, cô nghĩ cô rất thích người trước mặt này.
Đêm nay người hai gia đình nói chuyện thật lâu, cho đến nửa đêm Tào Tương Quân mới theo Cố Luật Hoài rời đi, trước khi vào giấc ngủ Lâm Thính Vãn còn nghe chị dâu nhắc mãi, “Vãn Vãn, em đã yên tâm chưa, người nhà của Luật Hoài đều rất hiền hoà, dì Tương Quân cũng vô cùng thích em.”
Thật ra từ cái đêm nói chuyện rõ ràng với Cố Luật Hoài thì Lâm Thính Vãn đã không băn khoăn gì nữa, nhưng buổi tối cô vẫn như cũ không ngủ được, bởi vì theo ý của dì Tương Quân là nếu hai người đều thích nhau thì sớm đăng kí kết hôn đi.
Cô không phải làm ra vẻ không muốn kết hôn, thật ra trong nội tâm cô vô cùng phức tạp, đối với chuyện hôn nhân cô như học một môn học mới, mang theo chút cảm giác chờ mong cùng hồi hộp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây