Từ nhỏ Lâm Thính Vãn lớn lên ở phương Nam, thời gian ở phương Bắc đặc biệt ít, người phương Nam khi đi đến phương Bắc chuyện hưng phấn nhất chính là nhìn thấy tuyết.
Lúc đi luôn thích dùng chân giẫm lên tuyết đọng dày trên đường, nhưng mà thời tiết phương Bắc cũng dạy cho cô một bài học, vừa mới bắt đầu còn tương đối dịu dàng, nhưng đột nhiên gió nổi lên, hạt tuyết đánh vào mặt Lâm Thính Vãn khiến cô theo bản năng ngẩng đầu chắn ở trước mắt.
Lúc nào Cố Luật Hoài cũng chú ý cô, anh lập tức đi lên phía trước đứng ở phía trước cô, thay cô chặn gió tuyết, sau đó cúi đầu nhìn chóp mũi đỏ ngầu của cô nói, “Lên xe trước đi, trở lại nơi đóng quân rồi chơi sau, bên kia tuyết đọng dày hơn.”
Lâm Thính Vãn không nghĩ tới anh đã thấy chính mình đang chơi đạp tuyết, tốt xấu gì cũng đã là người lớn, có một chút xấu hổ, gật đầu không nói chuyện đi theo phía sau Cố Luật Hoài, bước nhanh về phía xe Jeep quân dụng.
Trước tiên Cố Luật Hoài đặt hành lý của cô ở ghế sau, rồi mới đỡ Lâm Thính Vãn ngồi lên ghế lái phụ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây