Trong giọng nói chứa đựng nỗi lo lắng và sự đau lòng.
Lâm Thính Vãn không nói gì, chỉ lắc đầu, cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Những tháng không gặp, nỗi nhớ như làn sóng vỡ đê, nghe lời anh nói chỉ khiến cô cảm thấy nóng ran quanh mi mắt và muốn khóc. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, anh cũng gầy đi không ít, ánh mắt dường như cũng khác trước, vẫn dịu dàng khi nhìn cô, nhưng dường như có thêm điều gì đó không thể nói rõ, có lẽ là một chút sát khí, loại sát khí lạnh lẽo còn sót lại từ chiến trường, dù cố gắng che giấu dưới vẻ dịu dàng khi gặp cô nhưng vẫn khó có thể giấu giếm hoàn toàn.
Cô đưa tay lên chạm vào khóe mắt anh, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác nghẹn ngào trong lòng lan tỏa đến đầu mũi, hóa thành giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
Cô nhớ lại những bản tin ở thời gian trước, đó là biên giới đầy nguy hiểm, là rừng nguyên sinh không thấy tận cùng, nơi có rắn độc và thú dữ... còn có mìn chôn dưới lòng đất.
Nguy hiểm ở đó là điều mà người bình thường không thể tưởng tượng được, mặc dù tin tức vẫn truyền về những chiến thắng làm nức lòng người, nhưng những gian khổ trong quá trình chiến đấu thì không thể nào biết được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây