Lưu Phượng Chi nhìn Trình Hoa Trân một cái rồi quay sang Lâm Thính Vãn, “Lâm Thính Vãn, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lâm Thính Vãn nhíu mày nhìn người trước mặt, cô nói thẳng, “Tôi không có gì để nói với cô cả.” Nói xong, cô kéo mẹ mình đi về phía toà nhà công nhân viên chức.
Đối với Lưu Phượng Chi, Lâm Thính Vãn không hề muốn nói chuyện, trong ấn tượng của cô, người này rất khó chơi, một khi đã dính líu đến thì giống như kẹo cao su, rất khó để thoát ra, và còn thường xuyên làm phiền cô.
Lưu Phượng Chi thấy Lâm Thính Vãn định đi, liền tiến lên nắm lấy tay cô và vội vàng nói, “Cô không muốn thấy Phùng Kiến Thiết gặp xui xẻo sao? Tôi có thể giúp cô trả thù.”
Cô ta nói với vẻ mặt gấp gáp, sự lo lắng hiển hiện trên khuôn mặt, coi Lâm Thính Vãn như phao cứu sinh, nhưng không biết rằng Lâm Thính Vãn thực sự không quan tâm đến những gì cô ta nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây