Chỉ nói bức tranh này đáng giá cất chứa, Cố Luật Hoài thấy Lâm Thính Vãn thích nghĩ đến cụ Trình bị hạ phóng đến nơi này lúc sau vì rất nhiều việc mà trạng thái tinh thần không được tốt, nếu là để vợ trò chuyện cùng cụ Trình, hai người lại có đề tài chung giám định và thưởng thức tranh thì nói không chừng ông ta sẽ có hi vọng vào cuộc sống này hơn.
Hơn nữa nghe giọng điệu của vợ đầy sùng bái cụ Trình, nói vậy cô cũng rất thích, liền mở miệng dò hỏi, “Vãn Vãn, em có muốn làm quen với cụ Trình không?”
Ý định ban đầu của Lâm Thính Vãn là biểu đạt sự yêu thích của mình, không nghĩ đến còn có thể gặp cụ Trình, đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn, “Có thể chứ?”
Cố Luật Hoài nhìn vợ cắn nhẹ đôi môi hồng như anh đào, chớp mi trong ánh mắt tràn đầy không thể tin được, đáng yêu như thỏ con lăn lộn trên nền tuyết.
Anh nhịn không được cúi đầu hôn lấy cô vợ đáng yêu của mình cười nói, “Đương nhiên có thể, chờ mấy ngày nữa anh nghỉ phép sẽ dẫn em đến gặp cụ Trình.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây