Cố Luật Hoài tự nhiên chú ý tới ánh mắt lo lắng của vợ, nắm thật chặt tay cô, thấp giọng nói, “Vãn Vãn, em không cần lo lắng, hiện tại anh có em, ở bên ngoài anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, anh biết em ở nhà chờ anh về.”
Chỉ một câu em ở nhà chờ anh, anh sẽ cố gắng toàn lực đảm bảo sự an toàn của bản thân, bởi vì anh muốn cùng em ở bên nhau đến bạc đầu.
Không phải lời ngọt ngào âu yếm, chỉ có hứa hẹn kiên định không đổi, có lẽ đây chính là sự lãng mạn nhất trong những năm tháng bình phàm này.
Lâm Thính Vãn kéo cánh tay anh, “Dạ” một tiếng.
Trong bóng đêm yên tĩnh của khu nhà ở chỉ còn tiếng dẫm lên tuyết “Kẽo kẹt” của hai người, như là chuyển động tích tắc của bánh răng thời gian, an ổn lại thư thái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây