Cũng không trách Hứa Yến tính toán chi li, thứ không biết xấu hổ này, cho một phân cũng lãng phí.
Cố Ánh Khê ngây thơ chứ không ngốc, cô ấy nói, “Tự em giữ tiền, không chỉ của em, cả tiền của Tào Khánh cũng ở chỗ em.” Tào Khánh vì được càng nhiều tài sản của nhà họ Cố mà hạ cả vốn gốc, ít nhất mặt ngoài hai phần tiền lương đều đưa cho Cố Ánh Khê, còn lấy mỹ danh là tiền lo cho con sau này, vốn dĩ sau khi Cố Ánh Khê ly hôn định trả lại tiền lương cho Tào Khánh, hiện tại cô ấy sẽ không cho, đối với người bị lừa hôn mà nói, chút tiền ấy bồi thường đều không đủ.
Còn nuôi con? Chủ yếu là nuôi con anh ta đúng hơn.
Hứa Yến vừa nghe liền giơ lên ngón cái với Cố Ánh Khê nói, “Đúng vậy, Ánh Khê có ý tưởng này mới đúng, chúng ta không thể làm kẻ coi tiền như rác.”
Thật ra khi Cố Ánh Khê nói đến chuyện này đã hoàn toàn buông xuống, cho nên cực kỳ bình tĩnh đồng thời lại có chút hóng hớt, “Đúng rồi, chị Yến, chị dâu hai người đoán đứa bé kia đang ở nơi nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây