Dù sao Lâm Thính Vãn cũng là người hàng năm ở trên sân khấu, khá có cảm giác màn ảnh, hơi thích ứng một chút liền biết, nhưng lại là nỗi khổ cho người vạn năm không chụp ảnh như Cố Luật Hoài, đến cuối cùng thậm chí đều đã quên động tác.
Thợ chụp ảnh kiêm chỉ đạo động tác đều hận không thể đi tới tự thân giúp anh điều chỉnh, Lâm Thính Vãn nhìn người dần dần táo bạo, nhẹ nhàng dựa đầu vào Cố Luật Hoài.
Cảm giác được động tĩnh của người bên cạnh, Cố Luật Hoài theo bản năng cúi đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Thính Vãn cười ngọt ngào với anh, nụ cười nãy như cuốn theo mọi khẩn trương của anh, trong mắt chỉ có bóng hình cô, cảm xúc cũng nhu hoà lại, trong mắt hai người chẳng còn ai khác, có thì cũng chỉ là tình yêu kéo sợi lưu động giữa hai người.
Còn có quan tâm cùng hạnh phúc vô hạn.
“Răng rắc……” Một âm thanh vang lên, thợ chụp ảnh nói một tiếng, “Được rồi.” Sau đó vừa lòng hướng về phía hai người gật đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây