Không cần dài lắm đâu, từ đường gạch xanh đến chỗ hành lang là được.” Lâm Vãn Thanh khoa tay múa chân giải thích một hồi, sau đó chớp mắt nhìn Cố Hoài An.
“Đúng vậy đó chú Cố, thím nói rất đúng, sân nhà chúng ta khó đi thật, mỗi lần mưa xuống thì sân vườn toàn là bùn dơ.”
Cái miệng nhỏ của Cố Tiểu Nhị dù đang nhai chóp chép nhưng cũng không quên nói đỡ cho cô.
Cố Trạch cũng gật đầu đồng tình, còn Tiểu Cố An thì ngơ ngác ngước khuôn mặt bầu bĩnh lên nhìn trái ngó phải, chẳng hiểu gì cả.
Một lớn hai nhỏ giương mắt, háo hức nhìn anh chằm chằm, đặc biệt là đôi mắt của người lớn kia còn đáng yêu như thỏ con vậy, khiến Cố Hoài An không kiềm được mà mỉm cười: “Được, ngày mai chú sẽ tìm người tới sửa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây