Khương Thúy Thúy vội vàng giải cứu Triệu Anh Lai: “Mọi người đều đã hiểu lầm rồi, thím Triệu của tôi lúc đó đã đến muộn nên không biết tình hình cụ thể ra sao. Hơn nữa, con trâu rừng này đã thực sự bị bắn trúng, điều đó có nghĩa là khi anh Hồng Binh bắn, con trâu rừng này vẫn chưa chết, nếu như đã chết, anh Hồng Binh cũng không phải bắn cho con trâu thêm một phát làm gì, đúng không?”
“Nói đến cùng thì con trâu này vẫn là do thanh niên trí thức Tống dùng dao giết chết hay do anh Hồng Binh nổ súng giết chết thì người ngoài chúng ta cũng không thể biết được. Mọi người đều biết tính cách của Hồng Binh mà, anh ấy không thích tranh cãi. Nếu thanh niên trí thức Tống nói anh ấy đã giết chết con trâu này thì liền coi như là con trâu này do thanh niên trí thức Tống giết chết đi.”
“Nhưng để tôi hỏi mọi người một chút, nếu gặp phải chuyện như thế này, trong lòng mọi người cũng có phần không thoải mái phải không? Luôn cảm thấy bản thân mình không thể nuốt trôi cục tức này? Thím Triệu của tôi cũng có ý nghĩ giống mọi người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mà xem, nếu không phải là do thanh niên trí thức Tống không chịu bán cả chân trước và chân sau của con trâu này đi, thì thím Triệu của tôi cũng không tức giận đến mức nói ra những lời như vậy có đúng không?”
“Mọi người cứ coi như nghe thấy một câu chuyện cười đi, đừng làm thím Triệu của tôi thấy khó xử, hôm nay mọi người đã mua được thịt trâu, đây là một ngày vui vẻ. Những người đã mua được thịt trâu thì vui vẻ, những người chưa mua được thì chờ một chút là có thể mua được, nhất định là đều có thể được ăn thịt.”
Có thể nói rằng những lời này rất hay, một câu lại một câu ‘thím Triệu của tôi’ rất thân mật, bảo sao Triệu Anh Lai lại thích Khương Thúy Thúy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây