Nói xong, cô lại cười chế giễu: “Quên đi, tôi nói với anh những chuyện này làm gì, dù sao thì anh vẫn sẽ tin những gì mẹ anh và Khương Thúy Thúy nói, thật đúng là lãng phí thời gian.”
Lâm Hồng Binh sững sờ nhìn Khương Tuệ Tuệ, đôi mắt tò mò đầy vẻ nghiên cứu.
Khương Tuệ Tuệ nói lời này là có ý gì? Ý của cô là giữa cô và Đàm Thiên Vĩ không có gì sao? Mẹ hắn ta và Khương Thúy Thúy đang vu khống cô hay sao? Làm sao lại có khả năng như vậy? Tại sao mẹ hắn ta lại phải nói dối hắn ta?
Lâm Hồng Binh: “Ý của cô là gì?”
Nhìn thấy linh hồn của con trai mình sắp bị Khương Tuệ Tuệ cướp đi, Triệu Anh Lai kéo Lâm Hồng Binh lại, bày ra vẻ tức giận: “Ai u, đứa con trai ngu ngốc của tôi, nghe cô ta nói lung tung ở đó làm gì, cô ta có dám thừa nhận những điều cô ta đã làm hay không? Bây giờ điều quan trọng nhất đối với chúng ta là con trâu rừng này! Con trâu rừng này nặng hàng trăm cân, đáng giá rất nhiều tiền! Hồng Binh, con hãy nói cho mẹ biết, con có bắn chết con trâu rừng này hay không? Trâu của nhà chúng ta không thể bị người khác cướp đi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây