Tống Thời Thanh gật đầu: “Nhớ chứ, lần đầu tiên chúng ta đi họp chợ, còn cùng nhau ăn mì thịt bò.”
Thật ra lúc ấy cô thấy thịt bò trong chén của cô không đủ nhiều, anh rất muốn gắp hết thịt bò trong chén mình cho cô, nhưng hành vi gắp đồ ăn cho cô quá mức ái muội, cho nên anh mới nhịn xuống. Nếu sớm biết sẽ có sau này, lúc ấy anh nhất định sẽ không do dự.
Anh sẽ quý trọng mỗi một cơ hội yêu thương cô.
Lần đầu tiên cứu cô từ dưới sông lên anh sẽ đối xử ôn nhu với cô hơn một chút, sẽ tự mình mang giày cho cô, đưa cô về nhà, sẽ không để cô rơi một giọt nước mắt nào.
Khương Tuệ Tuệ cũng nhớ lại những chuyện trước kia, thật thần kỳ, mặc dù đã trôi qua hơn hai mươi năm, nhưng những ký ức kia vẫn còn mới mẻ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây