Cô nhếch miệng cười xán lạn, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Lâm Hồng Binh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hắn ta không dám nhìn tiếp. Thật ra lúc sáng hắn ta đã có nghe vài người nói về chuyện này, đoán được có lẽ người tới chính là Khương Tuệ Tuệ, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy cô, cảm giác trong lòng không thể diễn tả bằng lời nữa.
Hắn ta nghiêng mặt đi, nói: “Không phải, chỉ là trông giống nhau mà thôi. Tôi còn phải trở về giặt quần áo, các người cứ ở đây chơi vui đi, tôi đi về trước.”
Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.
Sau khi hắn ta xoay người rời khỏi, Khương Tuệ Tuệ lơ đãng quay đầu nhìn thoáng qua bên này, bỗng nhiên giống như thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng không để ý, cô nói nhỏ vào tai Tống Thời Thanh: “Em không ngờ ở quân khu lại đông người như vậy, không biết cam em chuẩn bị có thiếu không nữa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây