“Cái này tôi không thể nhận... Hứa Quý Thuận, anh đã giúp tôi rất nhiều, thật ra lúc đầu tôi cũng không giúp anh được bao nhiêu, hơn nữa tôi cũng không hề nghĩ đến việc anh sẽ báo đáp tôi, anh thật sự không cần phải làm như vậy, anh đem bộ quần áo này về nhà cất giữ cho kỹ đi, sau này kết hôn sinh con, có thể mặc cho con của mình, hoặc là cho con của người thân mặc.” Khương Vệ Bình nói.
Khương Tuệ Tuệ ở bên cạnh nghe vậy thì muốn bật cười, chị hai của cô không nhận ra rằng thầy Hứa này đang muốn làm cha dượng của Tiểu Nguyệt.
Hứa Quý Thuận lắc đầu, nói: “Mẹ tôi đã chết và tôi không có người thân.”
Khương Vệ Bình khá ngượng ngùng xấu hổ khi không cẩn thận mà đề cập đến chuyện buồn của Hứa Quý Thuận. Cô ấy đang định an ủi Hứa Quý Thuận thêm vài câu, nhưng Hứa Quý Thuận lại lợi dụng sơ hở này bỏ đi mà không lấy quần áo, anh ấy là đang nhất quyết muốn tặng cho cô ấy rồi.
Nhìn bóng lưng của Hứa Quý Thuận, Khương Tuệ Tuệ khuyên nhủ: “Được rồi chị hai, anh ấy muốn đưa cho chị thì chị cầm lấy đi. Chị xem, thầy Hứa cũng nói anh ấy không có người thân, cho nên không thể đưa bộ quần áo này cho người khác, đối với việc để lại cho con của anh ấy thì còn hơi sớm, anh ấy đã quá lớn tuổi mà vẫn chưa kết hôn kia mà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây