Thẩm Kiêu Dương cười cười, có chút ngượng ngùng xấu hổ mà gãi gãi sau đầu, nói: “Anh Thời Thanh, anh đã quên lúc nhỏ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Khi chúng ta còn nhỏ, có thể là anh đã quên rồi, nhưng tôi vẫn nhớ. Khu nhà chúng ta từng có hơn chục đứa trẻ. Khi đó, mọi người làm ầm ĩ muốn chọn ra một người đội trưởng mới được. Sau này, có người nói ai lớn hơn sẽ là đội trưởng. Và thế là hơn chục đứa trẻ chúng ta tìm một chỗ xếp thành vòng tròn và cởi quần ra....”
“Lúc đó, ngoại trừ hai người nhà họ Chu, tất cả chúng tra đều trạc tuổi nhau nên cũng không khác nhau lắm, ngoại trừ anh... So với chúng tôi thì của anh còn lớn hơn một chút!”
Khi nói về việc trong quá khứ, Thẩm Kiêu Dương trông rất phấn khích.
Tống Thời Thanh thì giật giật khóe miệng, không nói nên lời: “…”
Thẩm Kiêu Dương còn tiếp tục nói: “Anh Thời Thanh, thật lòng mà nói, lúc đó tôi có chút không phục, bởi vì tôi rất muốn làm đội trưởng của nhóm người đó. Sau này tôi vẫn luôn nhớ đến chuyện này, trong lòng tự hỏi em trai của anh bây giờ lớn đến mức nào, liệu chúng ta có thể so sánh với nhau hay không.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây