“Nhưng bây giờ tôi đã biết rồi, cô đừng khó chịu, nếu không thì thế này, đừng lo lắng, cô có thể theo tôi đi đến trung tâm y tế, sau này tôi sẽ trả tiền tiêm và băng bó cho cô, cô không cần phải nợ tiền.”
Triệu Xuân Hạnh ngẩng đẩu ngước nhìn Hàn Tiến Bộ, một vẻ kinh ngạc hiện lên trong tròng mắt đen trắng của mình, cô ấy vừa vui vừa khó chịu. Vui là vì cô ấy đã gặp được một người đàn ông tốt, nhưng điều đáng buồn là cô ấy cảm thấy bản thân thực sự rất vô dụng…
Cô ấy lắc đầu, hai bím tóc to mượt mà của cô ấy cũng đung đưa theo, cô ấy làm kí hiệu: Tính như tôi mượn của anh, về sau tôi sẽ từ từ trả cho anh được không?
********
Cánh đồng lúa mì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây