Khương Tuệ Tuệ bĩu môi, một hai nhất định phải đưa tiền qua: “Không thể làm vậy được đâu, nếu như anh không chịu nhận, tôi trở về nhà nhất định sẽ bị chị tôi rầy la.”
Dừng một chút, trong mắt Khương Tuệ Tuệ lóe lên một tia giảo hoạt, cô chuyển đề tài: “Trừ phi anh nói cho tôi biết, tại sao anh lại đưa đồ cho chị hai của tôi? Nếu anh không nói cho tôi biết, hôm nay tôi nhất định phải đưa tiền cho anh...”
Vốn dĩ cô muốn hỏi Hứa Quý Thuận có thích chị hai của cô hay không, nhưng những năm 70 không được cởi mở như sau này. Tuy rằng hiện tại chị hai của cô đã có xích mích với nhà họ Lưu, nhưng giấy tờ ly hôn vẫn chưa được cấp, hiện tại nói ra những chuyện này cũng không hay, sẽ trở thành chứng cứ để Lưu Thiếu Thông công kích chị hai. Vì vậy cô đã nhịn xuống.
Hứa Quý Thuận cúi đầu nghịch chiếc máy bào trong tay, nói: “Chị hai của cô rất tốt bụng. Cô ấy đã giúp tôi rất nhiều khi chúng tôi học cùng nhau. Tôi, Hứa Quý Thuận, không phải là người vong ân phụ nghĩa, những ân tình của cô ấy, tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Còn những thứ khác, cô nên quay lại và hỏi chị hai của cô.”
Nói xong lời này, Hứa Quý Thuận lại tiếp tục đi bào gỗ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây