Nhân phẩm của Tống Thời Thanh cũng có thể được đảm bảo từ những gì mà anh biểu hiện ra trong ngày thường. Nếu anh thực sự là loại người có ý xấu, anh sẽ không lạnh lùng trược tiếp bỏ đi khi một nữ thanh niên trí thức cố ý tiếp cận anh.
“Được, vậy đi trên đường nhớ cẩn thận một chút.” Tạ Phương Hoa gật gật đầu dặn dò.
Lúc này đã hơn bảy giờ tối, bên ngoài trời đã tối, nhưng lúc này khó tránh khỏi sẽ có vài người đi ngoài đường, tuy rằng không nhiều, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Nếu ai đó nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ bị Tống Thời Thanh cõng trên vai như thế này, đừng nói đến việc Tống Thời Thanh có bị hiểu nhầm là lưu manh hay không, cho dù anh không bị hiểu lầm là lưu manh, dáng vẻ này của hai người mà bị thấy được thì cũng ảnh hưởng không tốt.
Tống Thời Thanh gật gật đầu, thanh âm trong trẻo nói: “Được, tôi biết một con đường nhỏ, trên con đường đó không có ai đi, cho nên sẽ không có người nhìn thấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây