“Tôi không có uống say! Tôi thật sự không có say! Tôi rất tỉnh táo!” Khương Tuệ Tuệ phồng má, không muốn bị nói là say. Cô đưa hai ngón tay ra trước mặt, rồi sau đó hỏi chính mình: “Cái này là số mấy?”
“Là hai! A ha ha ha, tôi nói đúng, tôi không có say!” Khương Tuệ Tuệ vui vẻ cười rộ lên, còn có chút tự hào. Tuy rằng tửu lượng của cô hơi thấp, nhưng cũng không phải là đặc biệt tệ, cho nên cô mới không có say...
Nhìn cô như vậy, Tống Thời Thanh đã đoán được cô say thật rồi. Tạ Phương Hoa không bao giờ nghĩ rằng một ly rượu gạo nhỏ sẽ thành như thế này. Cô ấy cũng khá ngượng ngùng xấu hổ, nếu biết Khương Tuệ Tuệ không thể uống rượu, cô ấy đã không rót rượu cho Khương Tuệ Tuệ.
Theo ý của Tạ Phương Hoa, nếu Khương Tuệ Tuệ say, tốt hơn hết là nên để Khương Tuệ Tuệ ngủ ở chỗ cô ấy một giấc, nếu thật sự không được nữa thì đêm nay ở lại chỗ của cô ấy rồi mai dậy nói chuyện sau.
Nhưng Khương Tuệ Tuệ không chịu hợp tác, cô say cũng không làm cho người ta bớt lo, khi Tạ Phương Hoa đi ra ngoài rửa bát đĩa, cô nói muốn đi cùng cô ấy, cô nói rằng cô sẽ giúp đỡ, nhưng thực tế là cô chỉ đang gây rắc rối và còn làm vỡ một cái bát.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây