Vì vậy, hai vợ chồng cùng nhau đi ra cổng sân, vừa mới đi đến đã thấy Lưu Ái Đệ đang chống nạnh hai tay, hét to: “Tại sao không đưa nó cho mấy người, trong lòng mấy người không biết hay sao? Toàn bộ gia đình mấy người đã làm ra việc ghê tởm như vậy mà vẫn còn muốn tiền của chúng tôi à? Tại sao da mặt mấy người lại có thể dày như thế? Tôi có cho con chó một miếng xương, lần sau con chó nhìn thấy tôi thì nó sẽ biết vẫy đuôi với tôi.”
“Mấy người thì sao? Mấy người không giúp đỡ chúng tôi thì thôi, còn đi phá hoại hôn sự của em chồng tôi, hại em chồng tôi bị mọi người hiểu nhầm! Mấy người đang làm cái gì vậy? Chúng tôi có thể dễ dàng cho mấy người ức hiếp hay sao? Mấy người không đơn giản chỉ là ức hiếp người khác mà là mấy người muốn ép người ta đến chết!”
Vừa nói, Lưu Ái Đệ cũng bắt đầu bắt chước dáng vẻ của bà Khương, vỗ vỗ đùi khô khốc kêu lên: “Mọi người đến phán xét đi, nhà chú hai bọn họ thật đúng là ức hiếp người khác, em chồng tôi cũng thật là thảm... Chưa nói đến việc bị cướp mất đối tượng, còn phải bị người ta hãm hại, em chồng tôi sao lại có số phận khổ như vậy...”
Còn cố nén ra một giọt nước mắt, nhân tiện nháy mắt với Khương Tuệ Tuệ trong khi không ai chú ý.
Khương Tuệ Tuệ biết ý của cô ta, cô ta chỉ muốn cô cùng diễn với cô ta mà thôi. Nhưng cô cau mày, đau khổ nhăn mặt một hồi lâu, nước mắt cũng không thể trào ra, đành phải lấy tay che mặt, người khác nhìn vào còn tưởng rằng cô đang khóc, nhưng thật ra là cô đang cười thầm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây