Phương Quế Chi lo lắng vội vàng đỡ lấy Khương Đắc Thắng: “Gãy xương tay sao? Có nghiêm trọng không? Có thể chữa khỏi hay không? Ông nghe lời bác sĩ đi, không được cử động lung tung, mọi chuyện phải nói cho bọn trẻ biết, chỉ cần cho chúng tôi biết là được.”
Y tá trả lời: “Nghiêm trọng nhưng cũng không quá nghiêm trọng, nhưng người nhà này, mọi người phải chăm sóc bệnh nhân thật tốt, không cho ông ấy đi lại lung tung. Nghe nói thương gân động cốt trăm ngày, cho dù chữa khỏi ở bệnh viện chúng tôi, ông ấy cũng phải được chăm sóc thật tốt khi ở nhà trong một thời gian nữa...”
“Vâng vâng vâng, tôi nhớ kĩ rồi, tôi sẽ chăm sóc ông ấy thật tốt.” Phương Quế Chi lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cô y tá gật gật đầu, không khỏi nhìn Khương Tuệ Tuệ thêm vài lần, cô gái nhỏ này thật sự rất cao, nhìn cũng rất xinh đẹp.
Thấy Phương Quế Chi mắng thầy, lúc này Hàn Tiến Bộ bày ra vẻ mặt cay đắng tự nói trách: “Dì à, thực ra tai nạn lần này là do cháu, là do cháu học không tốt mà đã muốn lái xe trên đường, ai mà biết được khi đến chỗ rẽ, suýt chút nữa đã lấy luôn mạng của cháu và thầy... Cũng may có thầy, nếu không thì...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây