Lưu Ái Đệ lẩm bẩm: “Đó chẳng phải là do cha mẹ không cho em kết hôn quá sớm hay sao? Một khi em kết hôn, sẽ có ít người đi làm hơn trong gia đình, dù sao bọn họ cũng coi em như cu li, anh nghĩ rằng em không muốn kết hôn sao... Nếu anh không cứu em khi em rơi xuống sông vào ngày hôm đó, còn chạm vào em... Bị người ta thấy được, mẹ em cảm thấy nếu không gả em ra ngoài thì sẽ bị lỗ, nói không chừng đến bây giờ em vẫn không gả được.”
Cô ta nói nhưng trên mặt lại không có nhiều vui buồn, cô ta đã quen với việc sinh ra trong một gia đình như vậy, và cô ta không phải là người duy nhất trong làng bị như thế. Hơn nữa, tính cách cô ta vốn dĩ rất vô tư, nên cô ta thực sự sẽ không vì chuyện này mà buồn phiền.
Khương Vệ Quân vừa nghe thấy lời này, hắn ta nhanh chóng quay lại, đỏ mặt giải thích: “Anh không sờ vào em! Lúc ấy em rơi xuống nước và uống rất nhiều nước, nếu anh không ép nước ra khỏi bụng em, em còn có mạng mà sống hay sao?”
“Nhưng anh đúng là có sờ soạng, lúc đó anh như thế này...” Lưu Ái Đệ nắm tay Khương Vệ Quân đặt lên ngực mình: “Anh sờ kiểu như thế này này, anh đừng có cố gắng phủ nhận. “
Khương Vệ Quân: “.....”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây