Mới chỉ hai cân mà thôi, cánh tay của con bé chỉ lớn bằng ngón tay của mẹ, tất cả mọi người, bao gồm cả bác sĩ, đều nói rằng đứa bé này không nuôi lớn được đâu, có người còn khuyên mẹ rằng, nên bỏ đứa trẻ này đi, hoặc là đem chôn lấp nó, sợ rằng để mẹ nuôi nấng một thời gian, có cảm tình rồi, sau đó lại chết đi thì sẽ càng đau khổ hơn.”
“Nhưng mà con nói đi, mẹ có thể làm như thế sao? Đây là con gái của mẹ, là cốt nhục của chính bản thân mình. Con bé đã kiên cường như vậy rồi, còn sống mà đi đến với thế giới này, mẹ là một người làm mẹ, sao mà lại không thử chứ hả, liền không cần nó nữa rồi sao? Mẹ không nghe bất kỳ lời nói nào của ai cả, nhất quyết phải giữ Tuệ Tuệ ở lại, không ai giúp mẹ thì cũng chẳng sao cả, một mình mẹ cắn răng chịu đựng, cũng phải nuôi nấng cho thật tốt con gái của mẹ, nuôi cho trắng trẻo mập mạp.”
“Không phải là con cảm thấy mẹ thiên vị, lúc nào cũng để số trứng gà ở nhà cho Tuệ Tuệ ăn sao? Phải, đây chính là quy tắc do cả gia đình chúng ta đặt ra, phàm là trong nhà có thứ gì tốt thì cũng đều phải chừa cho con bé, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy. Nếu mà con không tin thì cứ đi mà hỏi Vệ Quận, có phải là có chuyện này hay không.”
Đừng chỉ thấy mỗi khi mà Phương Quế Chi nhắc đến chuyện này, khuôn mặt không một chút biểu cảm đau khổ nào, nhưng thật ra thì khóe mắt đã ửng đỏ lên hết cả rồi.
Mỗi lần mà nhớ lại chuyện này, bà ấy đều không kìm được nước mắt của mình mà muốn khóc. Nói ra thì rất là dễ, nhưng khi mà thật sự trải qua khoảng thời gian đó, thật sự là có bao nhiêu gian khó thì chỉ có một mình bà ấy mới hiểu rõ được mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây