Tất cả những lời khen ngợi của mọi người đều khiến cho Khương Tuệ Tuệ cảm thấy vui vẻ thoải mái, cô liền ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Nữu Nữu, nhéo vào khuôn mặt phúng phính tròn trịa của cô bé: “Cái miệng này của Nữu Nữu thật là biết cách nói chuyện đó, đợi một lát thì cô nhỏ sẽ cho cháu những thức ăn ngon, có chịu không?”
Nghe thấy có đồ ăn ngon, đôi mắt của Nữu Nữu ngay lập tức phát sáng lên, hít một hơi thật sâu, nuốt nước bọt một cái, gật đầu lia lịa: “Vâng ạ!”
Duy nhất chỉ có Lưu Ái Đệ đang giặt quần áo là trợn tròn hết cả mắt, hướng về phía bên này, ném mạnh quần áo trên tay vào chậu nước, rồi vò vài lần, sau đó lại lấy lên đặt vào trên bàn giặt quần áo, ra sức mà vò thật mạnh.
Mặt mày hậm hực mà nói câu: “Chỉ biết mỗi việc xài tiền phung phí, đẹp đep đẹp, đẹp thì có ích lợi gì? Có thể coi như là cơm mà ăn được không, hay là có thể xem như tiền mà xài được không?”
Vốn dĩ là bầu không khí đang ôn hòa thì cũng trở nên căng thẳng hơn, Khương Vê Quân bất lực mà huých cùi chỏ vào Lưu Ái Đệ một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em ít nói vài câu có được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây