Một bên vừa nói ngượng ngùng, một bên cô ta vừa siết chặt miếng thịt trâu trong tay. Cũng giống như việc trẻ em nhặt tiền lì xì trong Tết Nguyên Đán, bên ngoài chúng nói rằng chúng không muốn, nhưng thực ra chúng lại muốn nó hơn bất kỳ ai khác.
Tống Thời Thanh mỉm cười và không nói thêm gì nhiều.
Lưu Ái Địch mời anh đi vào nhà ngồi nói chuyện: “Vậy không bằng cậu vào trong ngồi một chút, uống chút nước đi rồi đi? Nhà chúng tôi cơm nước sắp sửa xong rồi, không thì cậu ở lại ăn một chút rồi đi?”
“Không cần.” Tống Thời Thanh lắc đầu, lấy từ trong túi ra một ống thuốc mỡ nhỏ, chính là lọ mà Khương Tuệ Tuệ đưa cho anh trước đó: “Đây là lọ thuốc mỡ mà Khương Tuệ Tuệ cho tôi mượn trước đây, nhờ cô trả lại cho cô ấy.”
Nói xong lời này, anh quay người bỏ đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây