Hoắc Ôn Nam gật đầu, nói: “Được, chị dâu, em sẽ nói với cô ấy.”
Lấy được sách, ngồi thêm một lúc, Hoắc Ôn Nam nói mình còn chút việc phải làm, bèn cáo từ.
Sau khi Hoắc Ôn Nam đi, Trung đoàn trưởng Khương trách móc Trương Quế Hoa: “Em cũng thật là, rõ ràng biết cậu ấy không thích Ôn Túc Túc, còn nói những điều này trước mặt cậu ấy. Em muốn cảm ơn Ôn Túc Túc thì tự mình đi tìm cô ấy, cảm ơn riêng cô ấy là được? Em nói với Hoắc Ôn Nam làm gì, em thấy Ôn Túc Túc chưa gây đủ rắc rối à?”
Trương Quế Hoa vừa dỗ dành Bình Bình, vừa nói: “Em làm gì chứ, chẳng qua là bảo cậu ấy cùng Ôn Túc Túc đến nhà chúng ta ăn bữa cơm thôi mà? Có gì to tát đâu. Hơn nữa, trước đây em nghe anh nói Ôn Túc Túc thế này thế kia không tốt. Em còn tưởng là cô gái tệ hại đến mức nào, nhưng sau khi gặp thì thấy cô ấy khá ổn đấy chứ.”
“Em đã nói với anh rồi mà, nếu không có cô ấy, con trai anh đã mất mạng rồi đó, anh có biết không? Dù sao cô ấy cũng thích Hoắc Ôn Nam, vậy chúng ta giúp đỡ tác hợp một chút thì sao? Thật là.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây