Lâm Tĩnh Hảo yếu ớt nói: “Nhưng cô cũng biết chị họ tôi không thích tôi lắm, bây giờ trong binh đoàn chúng ta chỉ có một mình chị ấy là nhân viên y tế, tôi không dám đi tìm chị ấy...”
“Cô sợ cô ta làm gì chứ! Cô ta chỉ là một nhân viên y tế, để khám bệnh cho mọi người, cô ốm, cô ta dám không khám bệnh cho cô à? Không sao đâu, Tĩnh Hảo, cô yên tâm đi, cô ta không dám làm gì cô đâu! Nếu cô ta dám làm gì cô, tôi sẽ đi tố cáo với trung đoàn trưởng!” Triệu Xuân Mai nói, liếc mắt về phía Ôn Túc Túc ở cách đó không xa.
Lâm Tĩnh Hảo thở dài: “Xuân Mai, cô thật tốt... Câu nói thật lòng này tôi chỉ nói với một mình cô, mặc dù Ôn Túc Túc là chị họ của tôi, nhưng tôi cảm thấy cô đối xử với tôi tốt hơn nhiều... Xuân Mai, đầu tôi hình như càng choáng váng hơn...”
“Chúng ta là bạn tốt, đương nhiên tôi phải đối xử tốt với cô. Còn về Ôn Túc Túc, là loại chị em gì chứ, tôi thấy cô ta quả thật oán hận cô đó.” Triệu Xuân Mai khinh bỉ nói.
Cô ta đỡ lấy cơ thể đang lảo đảo của Lâm Tĩnh Hảo, nói: “Đi, nghe tôi, đừng cố gắng chịu đựng nữa, tôi đưa cô đi tìm tiểu đội trưởng nói rõ tình hình.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây