“Trâu không sao chứ? Về nhà có bị mắng không? Sau này nếu gặp phải tình huống như vậy, nhiệm vụ quan trọng nhất là bảo vệ bản thân, trâu mất có thể mua lại, nếu em xảy ra chuyện gì, bố mẹ em phải làm sao?” Hoắc Ôn Nam nói Bản Đắng ngồi xuống nghỉ ngơi, lại nói Đặng Tiến Bộ rót cho cậu một ly nước.
Nghe những lời này, mắt Bản Đắng tối sầm lại, nắm chặt góc áo cúi đầu xuống, lúc ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ hoe, nhưng lại quật cường nở nụ cười, giả vờ như không để tâm nói: “Chú ơi, con không có bố mẹ.”
Nói xong, cậu lại tiếp tục trả lời: “Trâu không sao, con biết rồi. Chú ơi, hôm nay cảm ơn chú, à đúng rồi, đây là hai quả trứng con mang từ nhà đến. Bây giờ con còn nhỏ, chỉ có thể tặng cái này, đợi khi nào con lớn lên, nhất định sẽ báo đáp chú thật tốt.”
Hoắc Ôn Nam không ngờ lại là tình huống như vậy, nhìn Bản Đắng rõ ràng đã đỏ hoe mắt, nhưng lại không muốn để người khác nhìn thấy, cố gắng cười trông rất đáng thương.
Anh hiểu cậu nhóc đã ra dáng nam tử hán đại trượng phu, lý do Bản Đắng đỏ hoe mắt là vì nghĩ đến bố mẹ của cậu. Còn lý do cậu cố gắng cười vì không muốn để lộ ra mặt yếu đuối của mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây