Ba người xuống xe, đi về phía trước. Ôn Túc Túc đã từng đến quảng trường này, nơi này gần với khu tập thể mà bọn họ từng ở lúc nhỏ, hồi nhỏ cô thường đến quảng trường này chơi, sau khi chuyển nhà mới, đã rất lâu rồi không quay lại đây.
Thực ra trước kia quảng trường này rất náo nhiệt, nhưng bây giờ lại không còn náo nhiệt như vậy nữa, tạo thành sự tương phản rõ rệt với những nơi khác. Ghé thăm lại chốn cũ, trong lòng Ôn Túc Túc cảm thấy bồi hồi, bước về phía trước, ngắm nhìn từng sự thay đổi ở đây.
Đúng lúc này, Hoắc Gia Lương nói với cô: “Túc Túc, chúng tôi để quên đồ trên xe rồi, tôi với chị cô đi lấy đồ nhé.”
Ôn Túc Túc đang định hỏi là lấy đồ gì mà cần đến hai người cùng đi, nhưng chưa kịp lên tiếng, đã thấy Hoắc Gia Lương nắm tay Ôn Thiến Thiến, chạy về phía bãi đậu xe.
Cô trừng to mắt, thầm nghĩ Hoắc Gia Lương đúng là gan to bằng trời…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây