Ôn Túc Túc mím môi, che giấu nỗi niềm trong lòng, bước đến bên Đại Trụ và Nhị Trụ, xoa đầu hai đứa trẻ, nhìn đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ của chúng, cô ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “Đừng buồn, sau này dì nhỏ sẽ quay lại, khi nào được nghỉ, dì sẽ về thăm mọi người, được không?”
Đại Trụ là anh, so với em trai Nhị Trụ thì mạnh mẽ hơn nhiều, cố gắng gật đầu, đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Ngược lại, Nhị Trụ “Oa” một tiếng bật khóc, móc từ trong túi ra một bức tranh, nói: “Dì nhỏ, đây là tranh con vẽ, có con, anh trai, bố mẹ và mọi người... Nếu dì nhớ chúng con, hãy lấy bức tranh ra xem...”
Ôn Túc Túc nhận lấy bức tranh, gật đầu: “Ừm, dì nhỏ nhất định sẽ xem.”
“Thôi thôi, hai đứa nhóc các con đừng quấn lấy dì nhỏ nữa, dì nhỏ còn phải đi tàu hỏa, muộn giờ là không kịp đâu.” Trần Nguyệt Phân cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi mắt sưng húp đã tố cáo cô ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây