Quả thực những gì Tạ Chí Nghị nói rất có lý, nhưng bây giờ Ôn Túc Túc không nghe lọt tai bất cứ điều gì.
Cô vẫn không ngừng đào đất, trên khuôn mặt trắng nõn, nước mưa và mồ hôi hòa lẫn vào nhau, có lẽ còn có cả nước mắt, nhưng mọi người không nhìn ra mà thôi.
Mắt cô đỏ hoe, cắn chặt môi, vẻ mặt cứng cỏi, giọng nói nghẹn ngào: “Nhưng... nhỡ đâu anh ấy ở đây...”
Trung đội trưởng thấy mọi người đã lên xe, nhưng vẫn còn ba người chưa lên, bèn bước tới, nhìn Ôn Túc Túc không chịu bỏ cuộc, định nói cô rút lui.
Nhưng ngay lúc này, Ôn Túc Túc đột nhiên đào được một thứ gì đó, một con thỏ len rất quen thuộc. Là con thỏ len cô làm! Là con thỏ len cô tặng cho Hoắc Ôn Nam!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây