Tuy rằng cô không chú ý tới Tạ Chí Nghị, nhưng Tạ Chí Nghị đã nhìn thấy cô. Biết cô lên xe bất tiện, cho nên cố ý ngồi ở vị trí ngoài cùng, vì để lúc lên xe có thể kéo cô một cái.
Lúc này, Tạ Chí Nghị thấy Ôn Túc Túc vẫn còn đang ngẩn người, lại đưa tay đến gần cô hơn một chút, ý nói cô mau chóng nắm lấy để lên, anh ấy nói: “Nhanh lên nào, xe sắp chạy rồi.”
Ôn Túc Túc lúc này mới không do dự nữa, nắm lấy tay Tạ Chí Nghị, một tay kia bám vào thành xe, leo lên xe.
Lúc này chỉ có bên cạnh Tạ Chí Nghị là còn chỗ trống, mọi người đều mặc áo mưa, không nhìn kỹ thì không biết là ai, Dương Tư Phương còn tưởng Ôn Túc Túc đã lên xe ngồi rồi, cho nên cũng không cố ý chừa chỗ cho cô.
Ôn Túc Túc đành ngồi bên cạnh Tạ Chí Nghị, thấy hơi ngại một chút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây