Nhị Trụ rất ấm ức, mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “Rõ ràng tại anh, anh không cho em nhìn dì nhỏ với chú Hoắc, anh phải đền cho em!”
“Dì nhỏ với chú Hoắc?” Trần Nguyệt Phân đã thành công nắm bắt được trọng điểm, nhìn Đại Trụ một cái, hỏi: “Dì nhỏ với chú Hoắc làm sao? Đại Trụ, sao con lại không cho Nhị Trụ nhìn? Dì nhỏ với chú Hoắc của riêng mình con à? Em trai con không được nhìn à? Có anh trai nào như con không?”
Đại Trụ vội vàng giải thích: “Mẹ, thật sự không phải như Nhị Trụ nói đâu, con không cho nó xem vì muốn tốt cho nó, nó còn nhỏ, có vài chuyện không thể nhìn!”
“Vậy tại sao con có thể nhìn? Con cũng chỉ hơn có hai tuổi thôi!” Nhị Trụ bĩu môi, ấm ức tố cáo tội ác của Đại Trụ.
Trần Nguyệt Phân nói: “Đúng đấy, tại sao con có thể nhìn? Không phải, rốt cuộc là hai đứa nhìn gì thế? Tại sao Nhị Trụ lại không thể nhìn?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây