Đáng tiếc bọn họ ở binh đoàn, thuộc đơn vị nhà nước, khác với những cá nhân lén lút kiếm tiền kia.
Trong lòng Ôn Túc Túc hiểu rõ, nhưng lại cảm thấy quy định này quá cứng nhắc, số lúa mạch này đều do bọn họ vất vả lắm mới trồng được, vất vả lắm mới thu hoạch xong, lại phải trơ mắt nhìn chúng bị ẩm mốc, trong lòng thật sự khó chịu.
Cô lầm bầm: “Nhưng cho dù không bán, để đó cũng hỏng, có đôi lúc làm việc phải linh hoạt một chút chứ… Thà rằng để hỏng cũng không chịu mang đi bán, tổn thất còn nặng nề hơn… Nhân lúc còn sớm mang số lúa mạch này bán cho nhà máy mì sợi, còn có thể đổi lấy một số thứ cho binh đoàn chúng ta, những thứ đó cũng là của binh đoàn, chẳng phải có lời hơn sao…”
Chỉ là lúc nói những lời này, giọng cô đã nhỏ hơn rất nhiều.
Cô hiểu rõ chính sách hiện tại, chỉ bất bình mà thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây