Trước kia anh ta từng hỏi Tham mưu trưởng, lúc đó Tham mưu trưởng luôn phủ nhận, lúc ấy anh ta còn trẻ, không hiểu được những mánh khóe bên trong, vậy mà lại dễ dàng tin tưởng.
Nhưng sau khi về nhà xem mắt một lần mới hiểu, tất cả đều là giả vờ! Tham mưu trưởng rõ ràng rất thích Ôn Túc Túc, nếu không sẽ không thỉnh thoảng lại lấy ảnh của Ôn Túc Túc ra xem, cũng sẽ không nói anh ta lặn lội mang thùng tắm bố anh ta làm về, còn cả con thú len kì lạ trong tay Tham mưu trưởng, cũng là do Ôn Túc Túc móc…
Hoắc Ôn Nam một tay ôm eo Ôn Túc Túc, bế cô lên khỏi mặt đất, giọng nói đầy quan tâm: “Không sao chứ? Đi đường sao lại bất cẩn như vậy, chân có bị trẹo không? Có đau không?”
Ôn Túc Túc bĩu môi, vốn dĩ còn đang ấm ức, lúc nãy cô đi hơi nhanh, nhưng chủ yếu là do đường khó đi. Thế nhưng nghe Hoắc Ôn Nam liên tiếp quan tâm, trong lòng bỗng chốc ấm áp hẳn lên. Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Hoắc Ôn Nam.
Cô nói: “Tôi không sao, cũng không bị trẹo chân, chỉ trượt chân thôi, tôi muốn đến nhà ăn mượn nồi để nấu canh xua khí lạnh, anh thả tôi xuống đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây