Ôn Túc Túc mím môi: “Mợ cả của Bản Đắng, bây giờ còn gây sự nữa không…?”
Lần trước cô đã được chứng kiến khí thế hung dữ của Trương Văn Nga, thật sự khiến người ta phải trầm trồ.
Hoàng Xuân Cúc nói: “Còn gây sự chứ, sao mà không gây sự được? Tiền trợ cấp bị thím lấy rồi, không biết hận thím đến mức nào. Nhưng mà so với trước kia đã tốt hơn nhiều rồi, lần trước thằng cả đánh nó một trận, cô ta vẫn còn sợ, trước kia, đã quá nuông chiều cô ta rồi…”
Nói đến đây, Hoàng Xuân Cúc lại nói: “Chuyện khác thím không nói nhiều nữa, chỉ nói với con một tiếng, Bản Đắng rất ngoan, con đừng lo lắng cho nó, đợi lần sau có thời gian, thím dẫn nó đến đây. Vậy thím không nói nhiều nữa, phải đi làm việc đây, lúa mạch này, sau khi ẩm ướt sẽ dễ bị mốc, phải nhanh chóng thu hoạch, nếu cứ tiếp tục mưa, không được mấy ngày là ruộng lúa mạch sẽ bị ngập hết, đến lúc đó số lúa mạch này thật sự phải bỏ hết.”
“Được thím Hoàng, vậy thím đi làm việc đi.” Ôn Túc Túc gật đầu, Hoàng Xuân Cúc khuất sau làn sóng lúa mạch vàng óng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây