Cô ta lớn tiếng kêu lên, nhưng lúc này mọi người cơ bản đều đến quảng trường bên kia chờ xem phim rồi, làm gì có ai ở đây chứ.
Ôn Túc Túc nắm chặt tóc cô ta không buông tay, cười lạnh nói: “Cô quan tâm tôi? Chó sói chúc tết gà còn có lý hơn! Thấy hôm nay tôi không bị lợn rừng ăn thịt, cô thất vọng lắm nhỉ? Còn nữa, chuyện lần trước Triệu Xuân Mai giấu đinh ghim dưới tấm ga giường của tôi, cô dám nói không có phần của cô không? Cô thích thảo mai thì đừng có diễn trước mặt tôi, cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng mấy lời nói đó của cô à? Tôi cảnh cáo cô, sau này đừng có giả nai trước mặt tôi, nếu không tôi còn đánh cô nữa đấy.”
Nói xong, Ôn Túc Túc trực tiếp thò tay vào trong túi của Lâm Tĩnh Hảo, lấy toàn bộ 70 đồng tiền lương mà cô ta vừa mới nhận được, lúc này mới buông bím tóc của Lâm Tĩnh Hảo ra.
Lâm Tĩnh Hảo sờ túi, thấy tiền của mình bị Ôn Túc Túc lấy đi, mắt đỏ hoe muốn đòi lại: “Chị Túc Túc, chị làm gì vậy, đã nói tiền của em sẽ do anh Dược Tiến trả mà? Sao chị còn lấy tiền của em? Đó là tiền lương của em, chị trả lại cho em!”
Ôn Túc Túc bĩu môi, lè lưỡi trêu ngươi cô ta một cái, sau đó nói: “Tôi hối hận rồi thì không được à? Gần đây tôi đang kẹt tiền, không muốn chờ cô lâu như vậy, bây giờ tôi muốn lấy. 70 cộng 70, tổng cộng 140 đồng, cộng thêm những thứ tôi lấy được từ chỗ Ôn Dược Tiến trước đó, cũng gần đủ rồi, được rồi, chúng ta coi như thanh toán xong.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây