Họ đi đến lưng chừng núi mới gặp ba chàng thanh niên kia.
Họ muốn đuổi kịp Hoắc Ôn Nam, nếu gặp lợn rừng thì có thể giúp đỡ, nhưng Hoắc Ôn Nam chạy quá nhanh. Rõ ràng họ đều là những thanh niên mười mấy, hai mươi tuổi, tốc độ chạy không chậm, nhưng hoàn toàn không thể so với Hoắc Ôn Nam.
Chẳng mấy chốc, họ đã không nhìn thấy bóng dáng Hoắc Ôn Nam nữa. Họ không chắc Hoắc Ôn Nam đã đi hướng nào, nên vừa đi vừa nghe động tĩnh. Có thể tìm đúng chỗ do nghe thấy tiếng súng, nếu không chắc chắn sẽ đi nhầm hướng.
Mấy người đó nhìn thấy Hoắc Ôn Nam và Ôn Túc Túc đang được anh cõng trên lưng, lập tức hiểu ra, hỏi: “Tham mưu trưởng Hoắc, anh tìm thấy bạn đời mình rồi à? Vợ anh không sao chứ? Không bị thương chứ? Có gặp lợn rừng không?”
Hoắc Ôn Nam trả lời: “Gặp lợn rừng rồi, nhưng may mắn tôi đã bắn chết nó, con lợn rừng bây giờ vẫn còn trên núi. Mấy cậu lên núi khiêng nó xuống đi, khẩu súng này mượn của mấy cậu, lợn rừng cũng tặng cho mấy cậu luôn, coi như cảm ơn mấy cậu đã cho tôi mượn súng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây