Trong tình huống này, sống được một người đã là may mắn. Nếu Trần Nguyệt Phân chạy đi thì tốt, nhưng đã ở lại cùng cô, lỡ như cả hai đều gặp chuyện, vậy thì thật không đáng. Ôn Túc Túc nói với Trần Nguyệt Phân: “Chị Nguyệt Phân, đừng lo cho em, chị chạy mau đi!”
Trần Nguyệt Phân vừa căng thẳng nhìn chằm chằm con lợn rừng đang lao tới, tay cầm gậy vung vẩy, vừa cẩn thận bước đến bên cô, nói: “Em nói gì vậy, sao chị có thể bỏ mặc em, muốn đi thì chúng ta cùng đi!”
Lợn rừng tức tấn công vì nó đang quan sát xem họ có uy hiếp đến nó hay không. Nhưng thấy họ chỉ có một cây gậy trên tay, nó không còn sợ hãi nữa, gầm lên một tiếng, như tên bắn lao về phía Ôn Túc Túc.
Ôn Túc Túc vô thức nhắm chặt mắt, cơ thể không ngừng lùi về phía sau. Chân cô vừa tê vừa bị đau, không thể đi được, chỉ có thể di chuyển bằng cách kéo lê người.
“Túc Túc!” Trần Nguyệt Phân sợ hãi hét lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây