Vừa dứt lời, ngay lúc này, Hoắc Ôn Nam chủ động đứng dậy khỏi chỗ ngồi, trước mặt mọi người đi về phía Ôn Túc Túc, nói: “Để tôi làm cho.”
Tạ Chí Nghị còn chưa kịp bước ra khỏi đám đông, Hoắc Ôn Nam đã đứng trên sân khấu, nhìn anh ấy, mặt không chút cảm xúc.
Những thanh niên trí thức khác không nhìn ra manh mối trong đó, chỉ thấy kỳ lạ, tại sao Hoắc Ôn Nam thường ngày nghiêm nghị như vậy, hôm nay lại chủ động đề nghị lên sân khấu hỗ trợ Ôn Túc Túc.
Đại Trụ và Nhị Trụ đứng bên cạnh Trần Nguyệt Phân, cũng phấn khích giơ tay hét lên: “Dì nhỏ, dì nhỏ, con, con!”
Trần Nguyệt Phân vốn nhìn thấy Hoắc Ôn Nam lên sân khấu, đã rất mãn nguyện nở nụ cười như “mẹ già”, nhưng vừa nghe thấy tiếng la hét của hai đứa Đại Trụ và Nhị Trụ, lập vỗ nhẹ vào đầu mỗi đứa một cái, nói: “La hét cái gì, hai đứa hiểu gì về sơ cứu không? Chẳng hiểu gì cả, lên sân khấu làm gì? Không bằng đứng dưới xem, không thấy chú Hoắc của hai đứa đã lên rồi sao? Dì nhỏ có chú Hoắc hỗ trợ còn chưa đủ à? Cần hai đứa nhóc đến thêm rắc rối à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây