Anh nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm, nhưng trên mặt lại không để lộ ra. Anh đi đến bên cạnh hai người, nhìn thấy cuộn giấy vẽ trong tay Ôn Túc Túc, liền tự nhiên cầm lấy, mở ra xem: “Nhanh vậy đã vẽ xong rồi? Thanh niên trí thức Tạ, bức tranh của tôi vẽ đến đâu rồi?”
Ôn Túc Túc không ngờ Hoắc Ôn Nam lại xuất hiện, còn chưa kịp phản ứng, bức tranh trong tay đã bị anh lấy mất.
Cô nhíu mày, vô thức muốn giật lại bức tranh, nhưng Hoắc Ôn Nam như cố ý, giơ bức tranh lên cao. Anh vốn đã cao, tuy Ôn Túc Túc cũng có thể kiễng chân lên giật lại bức tranh, nhưng dù sao Tạ Chí Nghị cũng đang ở đây, cảnh tượng cô và Hoắc Ôn Nam tranh giành bức tranh mà bị Tạ Chí Nghị nhìn thấy thì không hay ho lắm, cho nên Ôn Túc Túc nhịn xuống.
Tạ Chí Nghị khá lúng túng, đều là đàn ông, từ sau lần đối đầu trực diện ở trạm xá lần trước, Tạ Chí Nghị đã biết Hoắc Ôn Nam đã có địch ý với mình, cũng biết địch ý này từ đâu mà ra.
Nhưng dù vậy, anh ấy cũng không cảm thấy có gì to tát.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây