Tạ Chí Nghị vội vàng nói: “Thơ và tranh cũng bình thường thôi, đến lúc đó cô thấy đừng thất vọng là được.”
Ngay lúc này, trong trạm xá lại có thêm một người bước vào. Người nọ vừa bước vào, một cái bóng cao lớn phủ xuống người Ôn Túc Túc, hòa làm một với cái bóng của cô trên mặt đất.
Hoắc Ôn Nam mặc quân phục thẳng thớm, chân đi giày quân đội màu đen. Thấy cảnh tượng này, lông mày anh khẽ nhíu lại, sau đó bước tới, như đang trêu chọc: “Sao vậy? Trước đây chưa từng nghe nói đồng chí Tạ biết vẽ tranh, nếu đồng chí Tạ rảnh rỗi vẽ cũng vẽ cho tôi một bức đi?”
Không ngờ Hoắc Ôn Nam lại đột ngột xuất hiện, Tạ Chí Nghị hơi lúng túng, chỉ có thể nói: “Nếu Tham mưu trưởng Hoắc muốn vẽ, cũng được.”
Ôn Túc Túc thu dọn hòm thuốc, nhìn dáng vẻ kỳ quặc của hai người, cô chỉ nói một câu rồi bỏ đi: “Vậy hai người cứ từ từ trò chuyện, tôi còn phải ra ruộng lúa mạch đây.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây